Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

#1

Nếu xét cặn kẽ và dứt khoát, những bộ phim kinh điển ( và chưa- không kinh điển) của Hollywood chỉ là những vở kịch thu hình, A streetcar named desire, 1951,  Gone with the wind, 1936;  Godfather, 1972;  Forrest Gump, 1994… ‘ Điện ảnh’ Mỹ sản sinh ra một thể loại -  nói thẳng- là quái thai của cuộc hôn phối giữa phim ảnh và sân khấu, phim nhạc kịch (phim ca nhạc, musical film), The jazz singer ,1927; The wizard of Oz, 1939; West side story, 1961;  Chicago, 2002,…

Oscar là dịp ca tụng những thành tựu giả dối của ‘điện ảnh’ Mỹ, đặc biệt là giải Oscar diễn viên. Họ đoạt giải [Oscar] vì họ ‘giả dối’ quá điêu luyện, từ giọng nói, cử chỉ, hành vi, cho đến ngoại hình… Sự giả quá giỏi, khoát thêm bộ cánh tiếng tăm của diễn viên thủ vai và bao thứ lấp liếm sự giả khác.
   
                          Tôi rất thích Meryl Streep.  Meryl Streep là diễn viên giả dối nhất.

‘Điện ảnh’ Mỹ không đủ tự tin để vứt bỏ dấu ‘ngoặc kép’ để điện ảnh là chính nó, thuần khiết và trong sạch. Mọi vấn đề của ‘điện ảnh’ Mỹ tồn tại ở trong dấu ‘ngoặc kép’ này, thành tựu lẫn rác, vàng lẫn cám,…

Để làm bánh mì phải có khuôn, phải có lò nướng. Không thể nướng một lần chỉ một ổ mà phải hàng trăm hàng ngàn ổ bánh giống nhau từ kích thước, màu sắc đến chất lượng. Một công thức cho hàng ngàn ổ bánh. Người thợ làm bánh không cần nghĩ, anh ta chỉ cần học thuộc công thức và có một đôi tay không chảy mồ hôi,  bắp tay săn chắc một chút. Khi nhào bột anh ta không cần chăm chú vào bột và nước, anh ta có thể lang mang nghĩ về tiền lời bán bánh của ngày hôm nay.

Trớ trêu, sự giả dối màu mè được thích bởi rất rất nhiều người. Vì đám đông, sự giả dối màu mè nghiễm nhiên trở thành thứ mà một bộ phim phải có để được chấp nhận như là một bộ phim ‘ bình thường’.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét